một câu chuyện tôi bịa ra

6/11/2021: Tự nhiên hôm nay thấy bài viết này, mình viết khoảng 2 năm về trước :D. Đây (chắc là) truyện ngắn thứ hai của mình. Mình rất ít khi viết truyện vì thấy rất nhọc và cũng không có khiếu tưởng tượng (chắc thế) =)). Nói chung đọc lại những gì mình viết thì cũng hơi buồn cười, nhưng thôi "sản phẩm" của mình thì mình phải yêu nó trước chứ. Mà mình không viết blog thật đấy nhé mình chỉ đăng lại bài thôi =)))




Tôi nằm bất động. Người toát hết mồ hôi. Tôi như vừa bước ra từ một thế giới không thực, nhưng ở đó lại có giấc mơ thật ngọt ngào. Rồi tôi đắm chìm trong những suy nghĩ về hành trình mà người bạn kiên cường của tôi – một cô gái trẻ khiếm thị với tình yêu âm nhạc mãnh liệt đã từng trải qua...

“Chẳng ai muốn dạy đàn cho một đứa trẻ mù. Không đời nào. Họ không đủ kiên nhẫn để nhìn chúng lần sờ từng nốt nhạc. “Họ nói mình hãy từ bỏ đi, chơi nhạc không phải là thú vui dành cho tất cả mọi người. Kể cả những người bình thường và lành lặn. Huống chi là...” – cậu ấy nói với tôi, trong nụ cười có chút gì khó tả. Không ai nhận dạy cậu ấy cả. Họ từ chối cậu, giống như cách mà rất nhiều người đã từ chối cậu. Họ nghĩ mình đang nói sự thật, nhưng không biết rằng đó là một lời khuyên ngu ngốc; họ dập tắt ước mơ của người khác, dễ dàng như thổi tắt một ngọn đèn. Cậu ấy rất cần sự giúp đỡ từ mọi người, nhưng chẳng ai đưa tay ra cả.

Cậu ấy quyết định tự học tại nhà. Cậu được bố mua cho một cây đàn. Cậu âu yếm nó giống như một món quà quý giá nhất trên đời. Những ngày đầu tiên, cậu tạo ra những âm thanh chói tai nhức óc. Chẳng ai kì vọng gì quá nhiều. “Không ai tin vào một câu chuyện cổ tích nào cả. Cuộc đời không có cổ tích. Ai mà tưởng tượng được một người khiếm thị sẽ chơi đàn? Cậu có tin mình không?” – Cậu hỏi tôi, có lẽ không phải để tìm câu trả lời.


Nhưng tôi biết bạn mình là một chiến binh dũng cảm. Hàng ngày, cậu miệt mài bên cạnh cây đàn, bản nhạc. Có khi cậu ấy đàn đi đàn lại cả trăm lần. Không dừng lại. Không bỏ cuộc. Cậu ấy chỉ nhìn về phía trước, chăm chỉ luyện tập. Dù không thể nhìn được bằng mắt, nhưng bù lại cậu ấy cảm nhận âm thanh tuyệt vời qua đôi tai và đặc biệt là trong âm nhạc. Cậu ghi nhớ giai điệu nhanh hơn bất cứ ai, cậu nhạy bén với từng nốt nhạc. Trong cuộc tranh đấu với những định kiến của xã hội rằng người khuyết tật là “gánh nặng”, là “vô dụng” thì cậu đã chứng minh điều ngược lại.

- “Mình ước sẽ một lần được ăn mặc xiêm y lộng lẫy, phía dưới có rất nhiều khán giả đang lắng nghe. Chỉ có mình và âm nhạc. À, chắc chắn phải có cả cậu nữa.”
- “Mình đã nghe cậu đàn cả trăm lần rồi, cậu còn muốn mình tiếp tục phải nghe nữa sao?” – tôi nhún vai, giả vờ ngao ngán.
- “Không sao mà. Cậu đã nghe cả trăm lần rồi, thì nó cũng sẽ là lần một-trăm-linh-một thôi đúng không, chẳng nhằm nhò gì cả!”


Chúng tôi phá lên cười vì câu chuyện đùa nhạt nhẽo của hai đứa, và một phần cũng là cười vì ước mơ bồng bềnh và ngây dại của cả hai chúng tôi.
Thế rồi trước mắt tôi hiện ra những gì không rõ ràng, nhưng rất thực. Tôi như đi lạc vào một nơi nào đó, và hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong trí nhớ của tôi, chính là cậu...


Cậu ấy chơi đàn như một thiên tài thực thụ. Những nốt nhạc vang lên qua sự mềm dẻo của đôi tay, từng nốt, từng nốt đều chạm đến từng ngõ ngách sâu thẳm của tâm hồn. Dường như chẳng còn khoảng cách nào giữa chúng tôi, ngay tại đây, giờ phút này, chỉ còn lại tiếng nhạc ngân nga và chúng tôi hoà vào làm một. Không có bất cứ thiếu sót hay khiếm khuyết nào trong phần thể hiện hoàn hảo đó. Cậu ấy đẹp nhất khi bên cạnh cây đàn và làm rung lên những nhịp đập thổn thức từ thính giả. Ở nơi thánh đường mà chỉ có âm nhạc lên tiếng, cậu là một người nghệ sĩ không một khuyết điểm. Âm nhạc không nói dối, trong âm nhạc cũng không có sự ưu ái nào. Nó hoàn toàn dựa vào tài năng và sự nỗ lực không biết mệt mỏi của cậu.

“Âm nhạc thể hiện những điều không thể nói nhưng cũng không thể lặng câm.” (Victor Hugo)


Nhạc ngưng. Một giây lặng người của cả khán phòng, rồi sau đó tiếng vỗ tay thật náo nhiệt thay cho lời khen ngợi. Mẹ cậu nắm tay tôi thật chặt, nước mắt đã làm đôi mắt bà nhoè đi. Bà luôn thầm lặng như thế ngay cả trong những giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời...”

Tôi bật dậy. Thì ra mọi chuyện diễn ra chỉ là trong một giấc mơ. Hiện thực kéo tôi trở về. Tôi biết những rào cản phía trước là quá lớn. Bạn tôi – một đứa trẻ khiếm thị không gia thế, chỉ có tài năng và tình yêu âm nhạc sẽ làm sao để thuyết phục người khác chấp nhận dù chỉ là một cơ hội được biểu diễn? Sẽ có ai sẵn sàng trả tiền để xem cậu ấy đàn?... Nhưng tôi tin ai sống trong cuộc đời đều có những ước mơ thuần khiết nhất. Hành trình để biến giấc mơ thành hiện thực luôn là một đường chạy marathon dài và mệt mỏi. Nó thử thách sức chịu đựng cực hạn của con người để về đích. Có người đã từng nói: “Giới hạn duy nhất là bầu trời”, nhưng khi bầu trời đã được chinh phục, thì mọi giới hạn đều sẽ là vô nghĩa...


Chúng tôi là những kẻ mộng mơ không bao giờ từ bỏ khát vọng!

Comments

Post a Comment