Thầy. đội tuyển văn. niềm vui xen lẫn nỗi rã rời
2018
Viết cho những ngày...
Những ngày đầy nỗi nhớ...
Nhớ giọng thầy trong những ngày mưa, nhỏ và khàn. Thấy lạnh trong lòng, vì ngày hôm ấy thầy ốm sau những buổi chiều ròng rã dạy.
Nhớ khi cùng nhau ăn vội cái bánh, gói quẩy được thầy mua, sợ cả lũ đói mà thật ngại, vì không biết tối ấy thầy sẽ ăn gì...
Nhớ những ngày nắng nóng hanh hanh, khung cảnh trữ tình, mắt nhắm mắt mở, nghe giọng thầy đều đều đưa vào giấc mơ.
Nhớ những chiều học từ khi nắng gắt đến khi đèn cao áp bật sáng, khi cả trường chỉ còn duy nhất một lớp sáng đèn và bác bảo vệ sốt ruột hỏi: "Vẫn chưa nghỉ à Đức?"...
Nhớ những lần thầy cười cười, nói với hai đứa: "Cứ yên tâm!" "Cứ bình tĩnh!" nghe thật ngọt ngào và giả dối.
Nhớ một ngày hè mất điện dùng ánh sáng nhờ nhờ của điện thoại để viết những dòng chữ không thể xấu hơn, thỉnh thoảng lại đưa tay gạt mồ hôi, nghe tiếng còi tàu kéo dài, vang vang...
Có những lúc, cảm thấy vô cùng chán nản, muốn vứt hết đi cho xong. Nhưng thương thầy. Thương cả đội tuyển đã vất vả cùng nhau, thương bố ngày nào cũng nhắc: "Học tốt nhé con!" nên lại ngồi vào bàn, niệm chú: "Cố lên, cố lên một tí nữa."
Nhớ ngày có kết quả, thầy cười thật tươi: "Hai giải cao nhất, chúng mày ẵm cả rồi.”...
Tâm sự: Đó là lần cuối cùng mình thi học sinh giỏi Văn, kỳ thi vượt cấp năm 11 khép lại, mình nhận ra sự phù phiếm sau những danh hiệu và thành tích, mình nhận ra việc sẽ không-thể-nào có kết quả tốt hơn, dù cho có phấn đấu đến đâu đi nữa. Là một đứa ngồi trong lớp ôn thi Học sinh giỏi từ cấp 1 đến cấp 3, phải khó khăn lắm mình mới nhận ra tất cả những điều đó.
Khi bước vào lớp 12, mình bị khủng hoảng thật sự. Có những thời điểm mình dường như quên tất thảy mọi thứ, thậm chí không còn khả năng ghi nhớ bất cứ điều gì đã học, nên mình chỉ muốn được ích kỉ, được sống cho bản thân và bớt đi những gánh nặng. Đội tuyển Văn - một nơi mình từng yêu mến đến thế, một nơi có những người bạn mình trân quý nhất - là một trong những "gánh nặng" mà mình lựa chọn từ bỏ.
Mình không hối hận về quyết định đó, chỉ là khi nhắc về Đội tuyển, về Thầy, về những niềm vui xen lẫn nỗi rã rời, lòng mình vẫn một nỗi rưng rưng. Được học ở Đội tuyển, được gặp gỡ, khóc cười cùng tất cả mọi người, đó là điều không thể thiếu trong kí ức của mình khi nhớ về quãng thời gian cấp 3.
Như tất thảy mọi lần, mình muốn gửi đến tất cả bạn bè một cái ôm.
Comments
Post a Comment