Bạn tôi.

 


Trường mẫu giáo nằm cạnh một con đê dài, nước sâu không thấy đáy. Tôi nép mình như con chim lạc tổ, nhìn bóng lưng ông dài, xiêu xiêu mặt nước.


Đồi sim hoa tím. Nắng chiếu gay gắt. Những kí ức rơi vãi không thành hình cứ thỉnh thoảng lại dội về. Chúng tôi chạy khắp những con đường đất đỏ đầy sỏi rơi vãi, nhiều lần ngã đau, rồi lại tự nâng nhau dậy. Núp lùm trong quả đồi nhỏ, tưởng như thế giới chỉ vỏn vẹn trong lòng bàn tay. Những câu chuyện không hồi kết, chỉ khi bị phụ huynh kéo tai mới chịu về. Mỗi lần như thế, nó đều vỗ vai tôi một cái, bảo chờ em nhé!

Mùi mồ hôi của nó. Và những lần nó khoác vai tôi, bảo em sẽ học cùng chị nhé. Nhưng rồi nó không làm được.
Tôi giận vô cùng.
Nó không trở về nữa.
Về sau, tôi không tin một lời hứa nào nữa. Lời cuối cùng, nó chỉ kịp nói: “Tí em sang chơi!” rồi chạy vội về, lưng áo ướt mồ hôi. Tôi thường chê nó khiếp thật.

Chiều tối. Tôi không nhìn thấy đường, mắt nhoè nhoẹt nước. Chỉ thấy đêm dài, những ồn ã bên ngoài như dội ngược vào tim. Tôi phản kháng yếu ớt, sống mãi trong những ngày đầy hi vọng. Và những ngày sau, cô độc.

Tôi phải chấp nhận rằng nó đã trượt chân.
Mồ xanh. Đồi dốc. Khói hương cay. Gió tạt. Và tôi khóc. Khóc rất to. Cúi đầu trước một người anh em tôi coi như máu thịt... Mà là máu thịt, nên lúc nào cũng thấy rất đau.

...

Dành tặng bạn tôi, sau những năm dài chạy trốn những nỗi đau của chính mình. Tôi vẫn là chính tôi.

11/9/2017.

* Tâm sự: Bài này mình viết cho Sơn - người bạn thuở nhỏ của mình. Thỉnh thoảng khi nghĩ về Sơn, về sự mất mát Sơn để lại vẫn khiến mình rơi nước mắt, nên mình chẳng muốn nghĩ nữa.

Lời tạm biệt nào mà không đau lòng?

Nhưng rồi mỗi chúng ta ai cũng rẽ một con đường riêng, giống như hai đường thẳng song song không có ngày gặp lại. Chúng ta ai cũng có những sự lựa chọn, bỏ cái gì và giữ cái gì. Đôi khi mình sẽ là người bị người khác bỏ lại, đôi khi mình là người bỏ lại người khác. Hình như là lựa chọn nào cũng đau lòng hết thảy. Thứ giết chết chúng ta là những kỷ niệm, là những mảnh vụn li ti của kí ức kết thành từng ngày từng tháng, có phải muốn quên là quên được đâu.

Dẫu vậy, khi con người vẫn luôn vận động, thì việc chệch ra khỏi cuộc đời nhau vốn là bình thường. Dù vết thương có thể ở lại, nhưng cũng sẽ đến lúc khép miệng và lên da. Rồi chúng ta sẽ lại sống, lại va chạm vào những cuộc đời khác nữa.

Thôi thì dù ở đâu, làm gì, lựa chọn ra sao, vẫn hằng mong rằng chúng ta đủ khoẻ mạnh để sống tiếp ngày mai. Và không hối hận về những quyết định của mình, dẫu ngày mai có thể là lần cuối, của tất cả những lần-cuối-cộng-lại.

Comments