bà ngoại gửi em

 Ngày 22 - 01 - 2014

Chúc mừng sinh nhật cháu Tú Thư

(26 - 01 - 2000 -> 26 - 01 - 2014). Tuổi mười tư.

Cháu Tú Thư yêu quý của Bà


Tuổi mười bốn tuổi dậy thì đáng quý

Tuổi vô tư tuổi học trò thơ dại

Ngoài việc học chỉ biết chơi thôi

Còn cháu bà ít nói chỉ cười

Và chăm học làm con ngoan trò giỏi

Thương mẹ nhiều nhưng khó nói thành lời

Bà nói thế vì bà hiểu cháu

Cháu hãy vui suy nghĩ ít thôi

Việc con trẻ học chăm là hiếu nghĩa

Đừng bận tâm việc người lớn cháu ơi

Bà mong cháu hãy vơi đi buồn tủi

Đừng trách mình đừng nghĩ mông lung

Hãy vui lên và chăm học cháu nhé

Bà tin rằng cháu sẽ làm như thế

Thời gian trôi mọi việc sẽ ổn thôi

Bên cạnh cháu có đại gia đình nội - ngoại

Che chở ấp yêu mẹ - con cháu đừng lo

Tuổi học trò - tuổi của ngây thơ

Hãy vô tư vui chơi cùng bạn

Đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng xấu học hành

Bà chúc cháu thành công trong học tập

Đỗ đạt cao là thước đo đức hạnh

Mẹ cháu vui khi cháu nên người

Là món quà quý giá nhất cháu ơi

Bà mong cháu hiểu những lời bà nói

Để mai ngày cháu sẽ nhớ hôm nay

Và lúc đó những nụ cười tươi vui

Sẽ đầy ắp tình yêu và hạnh phúc

Bà chúc cháu lớn nhanh khoẻ mạnh

Thêm tuổi thêm xinh - thêm nghĩa khí học sinh

Dẹp tất cả chỉ học và học tốt

Thắp sáng tương lai tươi sáng đang chờ

Bà mong cháu vượt qua tất cả

Và hy vọng cháu là người chiến thắng!

Để mẹ cháu vui và bà ngoại vui cùng

Thơ không hay nhưng quá dài dòng

Cháu đừng trách vì bà ít học

Thơ con cóc của bà già kết thúc

Dòng cuối cùng bà hôn má cháu yêu

Hôn trên giấy cũng là hôn được chứ!

Hãy chấp nhận với nụ cười duyên dáng

Bà yêu nhiều cháu gái của bà.


Tạm biệt cháu

Bà ngoại.


*Vài dòng tâm sự: Những bài thơ bà gửi luôn là thứ tôi đọc lại vào mỗi dịp sinh nhật của mình. Nó vô giá với tôi. Tôi chỉ dám đọc một lần trong suốt cả năm, vì sợ rằng mình sẽ lại bật khóc. Khi viết những dòng này, tôi cũng chưa biết làm thế nào cho nước mắt thôi rơi. Ở tuổi 14, tôi không phải là một đứa trẻ đáng khen. Tôi sống với nhiều mặc cảm và sự tự ti của riêng mình. Tôi trốn trong vùng an toàn của chính tôi, để rồi khóc nấc lên - một mình, để rồi đau đớn trong quay cuồng cảm xúc tiêu cực bủa vây. Tôi thèm cảm giác được một cái ôm, và ai đó nói rằng họ hiểu tôi đang cực khổ đến thế nào. Những lời động viên của bà, giúp tôi nhận ra rằng tôi không cô độc. Thậm chí, tôi còn rất tuyệt vời, rất có ý nghĩa trong cuộc đời của một ai đó. Điều ấy giúp tôi tự cởi trói cho chính mình. Và là tôi của ngày hôm nay.




Comments